Bản ghi chép: Cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh
Phan_30
Bốn năm tên vệ binh bị quất ngã xuống đất, một người trong đó hai gò má đỏ ngầu, xắn tay áo lên bèn muốn đuổi theo, lại bị một người một phen túm lại. “Đừng đi, đó là quý nhân!” đã thủ cửa thành thì ánh mắt phải tinh, người trên lưng ngựa kia mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng một đạo thắt dưng màu vàng chợt quét ngang qua giữa không trung, lại nhìn thấy rất rõ.
Hắn suy nghĩ, cũng không biết vị a ca hay vương gia nào, tại sao lại gấp gáp như thế?
Một đường giục ngựa chạy không ngừng, thần tình trên mặt Dận Chân căng cứng cực độ, đêm qua vừa nhận được tin con trai bị thương, hắn không ngại bỏ mặc người đi theo ở giữa đường, độc hành một người một ngựa, suốt một ngày chạy hết tốc lực, rốt cuộc khó khăn lắm mới chạy về lúc cổng thành đang đóng lại.
“Tham kiến Vương gia...” Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, đám nô tài hầu hạ vội hô rầm rập quỳ một vòng.
Dận Chân lại không thèm để ý, thẳng đường đi đến Gia Hòa viện. Lúc đến được cửa phòng ngủ, liền nghe một loạt tiếng khóc nức nở của nữ tử vang lên, trong lòng Dận Chân chợt giật thót, càng bất chấp mọi thứ, đột ngột đẩy mạnh cửa phòng ra.
Liền thấy trên giường hẹp, một nữ tử xinh đẹp dung nhan thống khổ đang nửa ôm một bé trai tầm năm sáu tuổi, không ngừng chảy nước mắt.
“Tám Cân bị làm sao?” Dận Chân mặt đầy lo lắng, trên nét mặt còn có tia âm trầm không nói ra được.
Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, nàng cũng giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc ở một giây tiếp theo biến thành đau thương cùng ủy khuất, nàng há miệng toan mở lời tựa hồ có vô tận thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành nước mắt lăn dài trên má.
Dận Chân bước nhanh tới trước, hai mắt cẩn thận quan sát đứa trẻ trong lòng nàng.
Lúc này Tám Cân đầu quấn đầy băng dày, có mùi thảo dược nồng nặc toát ra, cứ như không xương không cốt mà tựa vào trong lòng mẫu thân, cả khuôn mặt nho nhỏ đều mang biểu tình đau đớn.
Dận Chân siết chặt nắm tay, ngay cả móng tay bấm rách lòng bàn tay chảy máu cũng không phát hiện.
“Thỉnh an Vương gia.” Hứa thái y đứng bên giường vội quỳ xuống dập đầu nói.
Dận Chân hít một hơi thật sâu, gằn từng tiếng hỏi: “Hoằng Đán như thế nào?”
Hứa thái y nói: “Vương gia yên tâm, lão thần vừa kiểm tra qua cho a ca, vết thương trên đầu a ca tuy khá sâu, nhưng cũng không chạm phải huyệt đạo, tương lai không có ảnh hưởng gì quá lớn, sau này chỉ cần bôi dược uống thuốc đúng hạn, điều dưỡng cẩn thận, không đến ba tháng có thể khỏi hẳn.”
Dận Chân nghe vậy sắc mặt lại không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp, chỉ gật đầu trầm giọng nói: “Gia liền giao Hoằng Đán cho ngươi, cẩn thận hầu hạ đi.”
“Dạ!”
Vẫy lui Hứa thái y, Dận Chân ngồi xuống bên giường. Nhìn thê tử không nói lời nào, chỉ ở nơi đó cúi đầu khóc thầm, cả trái tim nguội lạnh như hóa thành vạn nhu tình. Thở dài một tiếng, đem cả hai mẹ con ôm vào trong ngực, hắn trầm giọng nói: “Đừng khóc, không phải gia đã trở lại rồi sao.”
Điềm Nhi vừa nghe vậy, không khỏi gào khóc to hơn.
Như thế, suốt cả một đêm, Dận Chân liền cứ như vậy ôm hai mẹ con nàng cho đến bình minh.
Sau khi trượng phu trở về, không thể không nói, trong lòng Điềm Nhi cũng thật sự hoàn toàn thả lỏng, liền không quan tâm đến gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý chăm nom Tám Cân. Nàng canh giữ bên cạnh con trai cả ngày lẫn đêm, vô luận là thay băng mớm thuốc, hay là rửa mặt đại tiểu tiện đều không mượn tay người khác. Dận Chân ở một bên thấy vậy, trong lòng hơi đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của thê tử, liền biến thành thở dài. Cứ như thế, dưới sự chăm sóc tận tình của Điềm Nhi, không quá nửa tháng sau, thương thế của Tám Cân liền chuyển biến tốt hơn, ít nhất mỗi ngày không còn cảm thấy đau đầu khó chịu nữa, vết thương lớn trên trán cũng dần dần khép miệng kết vảy.
Một ngày nọ sau giờ ngọ, lúc Điềm Nhi đang tự tay bón thuốc cho Tám Cân, Tiểu Hỉ Tử khập khễnh đi từ ngoài vào, vì hắn hộ chủ không thành, bị Dận Chân phạt năm mươi đại bản, bây giờ đi đứng vẫn còn không vững.
“Chủ tử...” Hắn đi đến bên cạnh Điềm Nhi, sắc mặt có chút kỳ quái bẩm báo: “Thái tử dẫn Hoằng Yến a ca đến đây.”
Vẻ mặt Điềm Nhi chợt căng cứng, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Bọn họ tới làm gì, chẳng lẽ là thấy con ta không bị đập chết, hiện tại đến đây ghi nhớ một chút sao.”
Tiểu Hỉ Tử cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lúc này trên mặt Điềm Nhi đang như một cái bảng pha màu, biến hóa khó lường, thì Tô Bồi Thịnh đã vén rèm cung kính đi vào.
“Phúc tấn, gia cùng Thái tử đang đi đến đây...”
Điềm Nhi vẫn cứng người tại chỗ, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Ngạch nương!” Trên giường, Tám Cân nhẹ túm lấy nàng.
Điềm Nhi quay đầu, thấy con trai bé bỏng đã phải chịu khổ lớn như vậy, trong lòng lại càng khó chịu. Cố nén hận ý, nàng hơi sửa sang lại dung nhan, mang giày xuống giường, đi hướng ra cửa.
Quả nhiên, vừa ra một lát, đã thấy Dận Chân cùng một bóng người hơi mập đang đi tới.
“Nữu Hỗ Lộc bái kiến Thái tử điện hạ.” Điềm Nhi khom gối cúi đầu, khẩu khí lãnh đạm hành lễ nói.
“Đệ muội (em dâu) mau mau xin đứng lên” Thái tử tự mình đỡ nàng dậy, trên gương mặt ôn hòa đều hiện vẻ xin lỗi: “Đều là cô không biết dạy con, mới để cho Hoằng Yến gây ra tai họa lớn như vậy, còn thỉnh đệ muội thứ lỗi cho.” Nói xong, lại hơi thi lễ với Điềm Nhi.
Nếu không phải biết con người của Thái tử, thấy hắn như vậy, mười phần sẽ cảm thấy hắn hạ lễ này bồi đủ thành ý. Thế nhưng, đối với chuyện ở bãi săn Mộc Lan mấy năm trước, Điềm Nhi có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ.
Phải biết rằng tên béo chết bầm trước mắt này, ấy vậy mà là người âm hiểm, vì hãm hại đối thủ, mà lôi cả bản thân mình ra đánh cuộc. Chính vì cái gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn”, có người cha âm hiểm như vậy, con hắn mới có thể ngang tàng đến thế.
“Thái tử đa tâm.” Điềm Nhi cúi đầu, không âm không dương nói: “Đệ muội trong lòng cũng không có gì mà tha thứ hay không tha thứ.”
Chương 64: Bồi lễ
Oán khí trong lời nói của Điềm Nhi, làm sao Thái tử Dận Nhưng không cảm giác được, dù sao việc này suy cho cùng là con mình không phải, vì chuyện này mà ngay cả Hoàng a mã cũng trách mắng hắn một trận. Thế nên lúc này, trên mặt Thái tử bày ra vẻ nghiêm khắc, quay đầu nói với một cậu bé tuổi tầm **: “Hoằng Yến, còn không mau lại đây bồi lễ với Tứ thẩm thẩm ngươi.”
(** đoạn này tác giả để như vậy, không chỉ một chỗ mà nhiều lắm, mấy chỗ khác mình còn đoán mò được, chứ tuổi thì sao đoán được hở trời ==’’)
“Hoằng, Hoằng Yến xin nhận lỗi với Tứ thẩm thẩm.” chỉ thấy cậu ta đi lên trước, không tình không nguyện khom người bái một cái, trong miệng nói: “Cũng do cháu không cẩn thận, làm hại Hoằng Đán đệ đệ bị thương, nay xin nhận lỗi với ngài tại đây.”
Nhìn đứa bé trai trước mắt, Điềm Nhi liền nhớ tới hai vết thương trên đầu con trai, trong lòng vẫn tức giận như cũ, nhưng rốt cuộc cũng không nên mặt nặng mày nhẹ, tỏ thái độ với một đứa bé, vậy nên không nói ra câu tha thứ gì, chỉ hơi nghiêng người ra ngoài né tránh, nói với Thái tử Dận Nhưng: “Điện hạ, mời vào bên trong.”
Dận Nhưng quay đầu cười khổ với Dận Chân bên cạnh, nói: “Xem ra, trong lòng Tứ đệ muội vẫn còn oán trách a!”
“Hoằng Đán là trưởng tử của ta cùng phúc tấn.” Dận Chân lạnh nhạt nói: “Lần này Hoằng Đán bị thương, nàng như mất hết tinh thần, tâm tình lúc này khó tránh khỏi có chút bất ổn, mong Thái tử điện hạ chớ trách.” Nói xong, cũng làm động tác mời.
Dận Nhưng không còn cách nào đành đi vào bên trong. Liền thấy, trên chiếc giường lớn kia, một đứa bé nho nhỏ đầu quấn băng đang nằm trên đấy, tuy dáng vẻ trông có chút dọa người, nhưng thoạt nhìn tinh thần khá tốt.
Thấy có người tới, Hoằng Đán liền muốn đứng dậy.
Dận Nhưng lại giành nói trước: “Hảo hài tử, mau nằm xuống! Cũng nói đều do bá bá không phải, đã để con chịu khổ.”
Hoằng Đán nằm trên giường, chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò nhìn người lạ trước mắt này.
Dận Chân xoay tròn nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, trầm giọng nói: “Vị này là Thái tử điện hạ.”
Thái tử điện hạ? Đó không phải là a mã của Hoằng Yến sao... Nghĩ vậy, con ngươi mắt to tròn của Hoằng Đán đảo một cái, quả nhiên nhìn thấy Hoằng Yến lấp ló trốn ở phía sau.
“Chất nhi thỉnh Thái tử bá bá đại an.” Hoằng Đán nằm trên giường, rất ngoan ngoãn thưa chào.
Dận Nhưng cười đáp tiếng, rồi sau đó quay đầu gọi Hoằng Yến tới, bắt hắn phải xin lỗi trước mặt Hoằng Đán.
“Thực, thực xin lỗi!” Hoằng Yến ấp úng lên tiếng.
Thằng bé này là con trai của Thái tử Dận Nhưng cùng trắc phúc tấn Đường Giai thị, cũng là đứa con trai út của Dận Nhưng, bình thường vô cùng được nuông chiều, cho nên dưỡng thành tính nết kiêu căng ngang ngược, lần này, cũng chỉ vì một chuyện nhỏ mà tranh cãi với Thập bát hoàng tử, từ đó ngoài ý muốn làm cho Hoằng Đán bị thương.
Vì chuyện này, chẳng những thằng bé bị Khang Hy đế trách mắng, mà sau khi về phủ cũng bị Dận Nhưng nghiêm khắc trừng phạt một trận, nên lúc này đã biết sợ.
Đối mặt với lời xin lỗi của thằng bé, Hoằng Đán lại đưa mắt nhìn Dận Chân một cái, sau một lúc lâu mới do dự lên tiếng nói không sao.
Những ngày gần đây, chuyện Ung thân vương Dận Chân nhân mở rộng “lúa mì mùa đông”, đang là lúc được Hoàng thượng coi trọng, thanh thế tăng mạnh. Thái tử Dận Nhưng thật không muốn vì chuyện này mà chọc giận hắn. Cho nên sau khi biết Hoằng Đán bị thương, lập tức sai người đưa đến đủ loại dược liệu, thuốc bổ trân quý. Nay còn đích thân dẫn con tới bồi tội, bất kể thế nào, ở phương diện mặt mũi cũng đã làm chu toàn.
Nhẹ nhàng an ủi hỏi han Hoằng Đán một lát, rồi để lại mười rương lớn bồi lễ, lúc này Thái tử mới đứng dậy cáo từ.
Sau khi hắn đi không lâu, Điềm Nhi dỗ Hoằng Đán ngủ xong rồi một mình ra khỏi phòng ngủ.
Dận Chân tiễn Thái tử trở về, không thấy nàng đâu, liền hỏi đám hạ nhân phúc tấn đi đâu? Được báo cho biết là đi xem mấy nhị a ca, Dận Chân hơi trầm ngâm, cũng không đi tìm, chỉ một mình tiêu sái đi đến thư phòng.
Đêm đó, hai vợ chồng nằm trên giường, Hoằng Đán say ngủ được bọc trong chăn nhỏ nằm giữa hai người. Điềm Nhi cầm quạt hương mộc trong tay, nhẹ nhàng quạt cho con trai.
“Còn giận gia sao?” Đột nhiên, Dận Chân lên tiếng hỏi.
Điềm Nhi sửng sốt, nhìn trượng phu đang phóng ánh mắt nhìn thẳng sang, không khỏi ngồi dậy. “Sao gia lại nói vậy? Hoằng Đán bị thương, trong lòng thiếp vừa lo vừa đau, đích xác cũng sinh ra oán hận với thằng bé nhà Thái tử. Nhưng mà ——” Điềm Nhi than khẽ: “Thằng bé kia dù sao cũng mới đến tuổi choai choai... Thiếp thân hiện tại chỉ hy vọng Hoằng Đán sớm khỏe lại, những thứ khác, thật sự không quan tâm nữa.”
Nhìn nơi khóe mắt thê tử thấm ra giọt nước mắt tinh tế, trong mắt Dận Chân mang theo tia đau lòng, thở dài một tiếng, cầm tay Điềm Nhi.
“Đã khó khăn cho nàng...” Điềm Nhi của hắn, thà rằng tự ủy khuất mình, cũng không muốn gây cho hắn thêm một chút phiền toái, phần tâm ý này, Dận Chân cớ nào lại không biết.
Điềm Nhi khẽ lắc đầu, xòe lòng bàn tay nhỏ của mình ra, lồng vào năm ngón tay to của trượng phu: “Hoằng Đán bị thương, gia đau lòng không thể ít hơn thiếp thân, vì thế ——” hôn lên ngón tay khớp xương rõ ràng kia, nàng cố nén nước mắt nhẹ nhàng nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Dận Chân: “...”
Được Điềm Nhi dốc lòng chăm sóc cùng đủ loại thuốc tốt, hai tháng sau, Hoằng Đán đã bình phục hơn một nửa, đầu cũng đã tháo băng. Điềm Nhi chăm chú nhìn tỉ mỉ, miệng vết thương kia kết thành một lớp sẹo thật dày, nghĩ là không lâu sau sẽ hoàn toàn khép miệng. Dận Chân còn đặc biệt vào nội cung xin được một lọ thánh dược xóa sẹo, Điềm Nhi bôi lên trán cho Hoằng Đán, hiệu quả thật không tệ, vết sẹo kia vốn dài chừng nửa tấc, nay chỉ còn lưu lại một vệt hồng nhạt.
Con trai không bị tổn hại đến dung mạo, Điềm Nhi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc Hoằng Đán đóng cửa dưỡng thương, mẹ Điềm Nhi cùng Ngũ phúc tấn, Thập tam phúc tấn cũng thường đến thăm hỏi, thỉnh thoảng trò chuyện cùng nàng giải sầu một chút, vậy mà cũng giải được không ít muộn phiền trong lòng nàng.
Một ngày nọ, nàng đang ngồi trên tháp nhìn Hoằng Đán chăm chú luyện chữ, thì Tiểu Hỉ Tử vén rèm đi vào, cúi đầu nói với Điềm Nhi: “Chủ tử, người của phủ Tuân bối lặc tới cầu kiến.”
Thập Tứ a ca? Điềm Nhi gật gật đầu: “Cho vào đi!”
“Nô tỳ thỉnh an Ung thân vương phúc tấn.” Người đến là một ma ma hơn năm mươi tuổi, trên thân vận áo khoác ngoài lụa hoa màu lam đậm, đầu mang trang sức bạc, nhìn ra được là người tâm đắc bên người chủ tử.
“Đứng lên đi, là Thập Tứ đệ muội bảo bà tới sao? Ta nhớ đệ muội nàng ta cũng sắp đến ngày lâm bồn rồi nhỉ... Như thế nào, hôm nay đưa tới tin tức tốt gì sao?” Điềm Nhi khẽ cười hỏi.
“Hồi bẩm Ung thân vương phúc tấn...” vị ma ma kia mặt mày vui mừng nói: “Phúc tấn nhà chúng ta tối qua đã sinh hạ một tiểu a ca cho bối lặc gia, năm cân hai lạng, rất khỏe mạnh ạ!”
“A? Vậy thì thật đáng mừng a.” Điềm Nhi hoàn toàn cao hứng nói: “Việc này phải hảo hảo ăn mừng một chút mới được.”
Nhận thiếp vàng ma ma kia đưa tới mời đến dự lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, Điềm Nhi buột miệng nhắc tới: “Ta nhớ Ô Nhã trắc phúc tấn của phủ các ngươi cũng sắp đến lúc sinh rồi nhỉ.”
“Nói cũng khéo.” Ý cười trên mặt ma ma kia không giảm, tiếp tục nói: “Ô Nhã trắc phúc tấn cũng chuyển dạ vào tối hôm qua, sáng nay liền sinh thêm cho bối lặc gia một vị tiểu cách cách.”
Điềm Nhi nghe vậy kinh ngạc ngẩn người, sau đó có chút không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ, hai thê thiếp vậy mà lại sinh cùng vào một ngày, cũng không biết là trùng hợp hay do có người giở thủ đoạn. Bất quá chuyện này nàng cũng không quan tâm, hứng thú lắm cũng chỉ là lắc đầu một cái, cười vài tiếng mà thôi!
Đây là đích tử đầu tiên của Thập Tứ a ca ra đời, về tình về lễ, Điềm Nhi thân là tẩu tử cũng phải đi. Cho nên sáng sớm, nàng đã chuẩn bị thỏa đáng, lại hẹn Ngũ phúc tấn cùng Thập tam phúc tấn, ba người gặp nhau trên đường cùng đến phủ bối lặc của Thập Tứ a ca.
Đến đó, đều có đám nô tài ăn mặc đẹp đẽ ra nghênh đón, đưa ba người họ vào phòng, Điềm Nhi quét mắt đảo quanh, cũng phát hiện trong phòng lúc này đã đầy ắp những vị giai nhân oanh thanh yến ngữ ngồi đầy phòng, mà trong đó lại mơ hồ chia làm hai phe.
Một phe trong đó lấy Bát phúc tấn làm trụ cột, liền thấy vị nữ tử cả người đầy ‘tiên khí’ này, đang ngồi bên giường, nắm tay Thập Tứ phúc tấn nhẹ nhàng nói gì đó, hai người truyện trò không ngừng, nhìn qua vô cùng thân thiết. Còn phe bên kia, lại lấy một vị nữ tử mặc hoa phục làm trụ cột, trông vị này tuổi chừng 37 - 38, hai hàng lông mày hếch cao, ánh mắt bức người, sống mũi thẳng như mũi nam tử, vừa nhìn liền biết là người có tính cách quật cường.
Người này Điềm Nhi cũng biết...
“Tham kiến Thái tử phi nương nương.” ba người đi tới trước, cúi người nói với nàng.
“Đa lễ.” Thái tử phi Thạch thị, hơi nâng tay lên, cao thấp nhìn ba người một cái: “Nghe nói Tứ đệ muội, Ngũ đệ muội cùng Thập tam đệ muội giao tình vô cùng thân thiết, hôm nay thấy quả đúng như thế, ngay cả tham gia một bữa tiệc nhỏ cũng đi cùng nhau.”
“Chỉ là nửa đường gặp nhau thôi!” Thập tam phúc tấn Triệu Giai thị mỉm cười nói.
Thái tử phi Thạch thị không thể nói được gì, nhướn mày, sau đó quay đầu nói với Điềm Nhi một cách đầy thâm ý: “Thời gian trước, Hoằng Yến đã gây phiền toái cho Tứ đệ muội, ta đã để ngạch nương thằng bé phạt nghiêm khắc, có lẽ thằng bé kia cũng sẽ trở nên thành thật một chút.”
Điềm Nhi vừa nghe vậy, không khỏi thầm kêu một tiếng: “Hiếm thấy.”
Nghe nói, Thái tử phi Thạch thị tính tình cáu kỉnh kỳ quái, nói chuyện khó nghe, rất không được Thái tử yêu thích. Vì thế thành thân hai mươi mấy năm, dưới gối cũng không có một mụn con, đã vậy bụng dạ nàng còn hẹp hòi, đối với đám con cái của thiếp thất cũng không bao giờ có sắc mặt tốt. Từ sau khi Điềm Nhi gả vào hoàng thất, cũng nghe không ít người thảo luận sau lưng nàng ta, hôm nay được gặp mặt mới có thấy quả đúng như vậy. Không nói đến cái gì khác, chỉ ở mỗi điểm “ngôn ngữ chói tai”, đã là chắc chắn rồi.
Đối với lời Thạch thị nói, Điềm Nhi cũng không nhận, chỉ khẽ cười, rồi thi lễ xong liền hướng đến chỗ Thập Tứ phúc tấn.
“Thằng bé đâu?” Điềm Nhi nhìn một vòng, cười hỏi Hoàn Nhan thị: “Sao không thấy?”
“Hoằng Minh đã được a mã nó ôm ra ngoài rồi.” Hoàn Nhan thị mặt đầy ngọt ngào cười cười: “Gia nhà chúng ta vốn thích khoe khoang, nhất định đã ôm ra cho chúng huynh đệ nhìn xem rồi.”
Điềm Nhi và Bát phúc tấn ngồi bên cạnh nghe xong, đồng thời nở nụ cười.
Điềm Nhi lại nói vài lời chúc mừng, đồng thời tự mình đưa tặng khóa vàng bình an. Chiếc khóa được làm theo hình đầu hổ trông vừa tinh xảo vừa độc đáo mới mẻ, lại còn hợp với thuộc tính của đứa bé, cho nên Hoàn Nhan thị vô cùng cao hứng.
“Lại nói, phủ chúng ta cũng có hỉ sự đấy...” Lúc này, Bát phúc tấn Quách Lạc La thị đột nhiên lên tiếng cười nói: “Trắc phúc tấn của gia nhà ta, Cảnh thị có tin vui.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt của đám nữ nhân trong phòng không khỏi tập trung lại đây.
Chương 65: Chúc mừng
“Một đời một kiếp một đôi người, tranh giành tiêu hồn ở hai nơi.”
Đây là câu thơ xuất từ một bài thơ của đại tài tử Nạp Lan Dung Nhược, từng khiến cho nhiều thiếu nữ thần hồn điên đảo, thầm hy vọng mình cũng có thể được gả cho một phu quân có tình có nghĩa như thế. Chỉ tiếc ‘nam nhi thế gian lắm kẻ bạc bẽo’, chỉ cam chịu ôm một thê tử trong nhà mà không tham luyến hồng hoa lục liễu bên ngoài dù sao cũng cực ít, cực cực ít. Thế nhưng, chính là trong số cực cực ít ấy, lại bao gồm cả Bát a ca Dận Tự.
Kể từ sau khi Quách Lạc La thị thành Bát phúc tấn, Bát a ca liền cam chịu chỉ thủ một mình nàng, trong phủ đệ ngoại trừ hai thông phòng trước kia ra, cư nhiên không hề có thêm một nữ nhân nào. Hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi đến đâu cũng ân ân ái ái, thoạt nhìn, quả thật là khiến người xung quanh hâm mộ không thôi.
Vì thế, ở trong đám phúc tấn hoàng thất, có rất nhiều người ao ước ghen tỵ. Cho nên hôm nay Quách Lạc La thị vừa nói ra chuyện Cảnh thị mang thai, không khỏi hấp dẫn toàn bộ tinh thần của mọi người.
Đối mặt với ánh mắt mang theo đủ loại ý tứ khác thường của mọi người, Quách Lạc La thị sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn hơi có chút hân hoan hớn hở nói với Điềm Nhi: “Ta nghe nói, lúc Thập Tứ đệ muội mang thai, từng ôm Hoằng Lịch nhà các ngươi đặng dính phúc khí, thế cho nên mới sinh được con trai nha, ta liền suy nghĩ, tìm một cơ hội để Cảnh muội muội cũng dính chút phúc khí, đặng sinh cho gia nhà chúng ta một tiểu tử mập mạp khỏe mạnh cứng cáp.”
Điềm Nhi chớp chớp mắt, cao thấp nhìn nàng một cái, một lát sau mặt mới giãn ra cười nói: “Nào có chuẩn như vậy, Thập Tứ đệ muội có thể sinh được con trai đó là tự thân muội ấy có phúc khí, Hoằng Lịch bất quá chỉ là vừa đúng lúc thôi.”
Quách Lạc La thị vừa cười cầu xin vài câu, Điềm Nhi thấy thật sự không từ chối được cũng liền đáp ứng.
Những người còn lại, trong lòng bất luận suy nghĩ chân chính là cái gì, ngoài miệng đều chúc mừng Quách Lạc La thị.
Như thế, không khí trong phòng lại dần nhộn nhịp lên, mọi người cười cười nói nói, quả là một cảnh tượng náo nhiệt.
Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn chào hỏi xong, liền nhập cuộc ngồi chung với Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn, ba người uống trà tán gẫu, trong lú đang thích ý thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Ô Nhã trắc phúc tấn, tại sao ngài lại tới đây?”
Đám Điềm Nhi đột nhiên im bặt, liếc nhìn nhau, đồng thời đưa ánh mắt đặt nơi cửa. Quả nhiên, một lát sau, Ô Nhã. Minh Hinh một thân quần áo trắng sữa phần váy bị túm lại nhăn dúm dó, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, run run rẩy rẩy được nha hoàn đỡ vào trong phòng, phía sau nàng còn đi theo một ma ma đang ôm một bọc lót đỏ thẫm.
Sắc mặt của Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị lập tức liền sa sầm, cau mày hỏi nàng ta: “Ngươi không ở trong phòng ở cữ cho tốt, chạy đến đây làm gì?”
Ô Nhã. Minh Hinh nghe vậy, lập tức bày ra bộ dáng bị ủy khuất, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, ngày đại hỉ như vậy, thiếp thân sao có thể không đến?”
Hoàn Nhan thị nhếch môi, vẻ tức giận giữa hai hàng lông mày càng đậm. Bát phúc tấn ngồi bên cạnh nhẹ vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nói với Ô Nhã. Minh Hinh: “Ngươi hiểu lễ nghi tất nhiên là tốt, nhưng dù sao ngươi cũng vừa sinh nở xong, đang là lúc cần nằm trên giường nghỉ ngơi, không quan tâm gì đã đi xông xáo như vậy, nhỡ gặp gió lạnh, nếu sau này ngồi xuống bị bệnh gì, nên làm thế nào cho phải?”
Ô Nhã. Minh Hinh nghe xong lại cúi đầu khóc thút thít, đoạn nói: “Tạ Bát phúc tấn thông cảm, chỉ là tỳ thiếp thiết nghĩ, tiểu cách cách của tỳ thiếp từ lúc ra đời thân thể liền yếu ớt, không khỏe mạnh cứng cáp được như tiểu a ca của phúc tấn, hôm nay lại là lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, tỳ thiếp liền muốn mang tiểu cách cách lại đây hưởng chút hỉ khí, còn xin phúc tấn thành toàn.”
Hoàn Nhan thị nghe lời Ô Nhã. Minh Hinh nói xong, gương mặt thoáng chốc tức giận biến thành màu đen, trong lòng thật sự là hận muốn chết. Tiện nhân này, ỷ là tộc chất nữ của Đức phi, từ khi vào phủ mọi việc mọi chỗ liền đối nghịch với mình. Hai người bọn họ lại đồng thời mang thai không sai biệt lắm, tiện nhân kia lại càng ganh đua so sánh với mình hơn. Con gái ngươi thể nhược ư? trong lòng Hoàn Nhan thị cười nhạt, đó cũng là xứng đáng, ai khiến ngươi vì muốn đuổi theo ta sinh con trước mà không tiếc uống thuốc trợ sản, tiếc là người tính không bằng trời tính, ngươi sanh ra được nữ nhi, mà bản phúc tấn sinh hạ chính là con trai trưởng của gia.
Nếu nói trong lòng Hoàn Nhan thị là vừa tức vừa hận, thì hiện tại Ô Nhã thị chính là vừa giận vừa oán. Nàng và phúc tấn gần như đồng thời sinh con, nhưng nhận được đãi ngộ lại chênh lệch trời vực. Chỉ nhìn vào lễ tắm ba ngày là có thể nhìn ra, nơi của tiểu a ca hoa lệ long trọng là thế, khách khứa đến cũng toàn là hậu duệ quý tộc hoàng thất. Mà tiểu cách cách của nàng thì sao? Căn bản chính là không người hỏi thăm, điều này bảo sao nàng không oán?
Đương lúc bầu không khí trong phòng còn đang ngưng trệ, đứa bé nhỏ xíu trong lòng ma ma kia, chợt ách cổ họng oa oa khóc lên.
Ô Nhã thị lập tức làm ra dáng vẻ từ mẫu, ôm nữ nhi qua, trên mặt hiện vô vàn thống khổ khẽ đong đưa, chảy nước mắt nói: “Con ngoan đừng khóc, hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu đệ đệ con, là ngày tốt, con cứ khóc như vậy sẽ khiến người ta chán ghét.”
Hoàn Nhan thị gắt gao nhìn chằm chằm Ô Nhã. Minh Hinh quỳ bên dưới, hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Người đâu, còn không mau đỡ Ô Nhã muội muội dậy, còn đứng đó nhìn làm gì, chết hết cả rồi sao!”
Ô Nhã thị lảo đảo đứng dậy, được nha hoàn đỡ đến ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. Bởi vì nàng ôm nữ nhi trong ngực, cũng dẫn tới không ít người tiến đến xem.
Ngũ phúc tấn bên cạnh Điềm Nhi lén đẩy nàng một cái, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh nói: “Lại là một thứ không an phận, về sau Hoàn Nhan thị phải chịu khổ rồi!”
“Ta thấy cũng không hẳn...” Điềm Nhi nhàn nhã nhấp một hớp trà xanh trong tay, rầm rì khẽ nói: “So với Hoàn Nhan thị trước kia ngang ngược kiêu ngạo không nhường ai, phàm là việc gì cũng đem ra so sánh hơn thiệt, nay còn đến một người càng kiêu ngạo hơn, cho nên lập tức đem ra so sánh nàng cũng không bằng rồi. Thập Tứ a ca thấy vậy, nhất định sẽ cảm thấy ủy khuất vợ cả, ngày dài tháng rộng, biết đâu tình cảm hai người tốt hơn thì sao!” Dù sao Hoàn Nhan thị người ta hiện tại trong tay có một con trai trưởng, Ô Nhã thị sẽ không còn dáng vẻ nơi nơi dựa vào Đức phi như trước kia nữa.
Bất quá dù sao đây cũng là việc nhà người ta, cười nói một chút liền coi như xong, tham gia tiệc tắm ba ngày của con trai trưởng của Thập Tứ a ca xong, không lâu sau, thương thế của Hoằng Đán cũng đã hoàn toàn bình phục, Dận Chân bẩm báo với Khang Hy đế. Khang Hy đế nghe vậy cũng cao hứng, dù sao Hoằng Đán cũng vì cứu con trai mình mà bị thương, trong lòng ông cảm thấy là một đứa bé ngoan biết dũng cảm biết khoan dung, còn là bởi vì đoạn thời gian trước Dận Chân lĩnh chuyện mở rộng “vụ lúa mùa đông”, tiến triển phi thường thuận lợi, Khang Hy đế trong lúc tâm tình vô cùng tốt, bèn ngự khẩu thân hô, chẳng những cho Hoằng Đán một lần nữa trở lại ngự thư phòng học mà còn ban thưởng một tòa lâm viên hoàng gia.
“Viên Minh viên?” Điềm Nhi nằm úp sâp trên lồng ngực trượng phu, rất tò mò ngửa đầu hỏi: “Ở nơi nào?”
Dận Chân lười biếng trả lời: “Ở ngoại ô phía bắc Kinh thành, ừm, vừa lúc mấy ngày nay thời tiết nóng bức, nàng mang theo Hoằng Đán và mấy đứa nhỏ đến Viên Minh viên nghỉ hè đi!”
“Vậy cũng tốt!” Điềm Nhi nghe vậy không khỏi hưng phấn, nhưng sau đó lại có chút thất vọng nói: “Nhưng gia không thể đi cùng.”
Khang Hy đế có thói quen, vừa đến ngày nóng sẽ đi hành cung Nhiệt Hà trắnh nóng. Lấy mức độ được sủng ái gần đây của Dận Chân, lần này thể nào cũng nhất định phải tùy giá.
Dận Chân vuốt ve bờ vai trắng mịn của thê tử, ngoài dự đoán nói: “Gia cũng sẽ đi cùng mẹ con nàng.”
Điềm Nhi ngạc nhiên tròn xoe mắt, cúi người liền bẹp một ngụm hôn lên má trượng phu, miệng nhỏ ba ba bắt đầu nịnh nọt vô số lời ngon tiếng ngọt, nào là Dận Chân, Dận Chân chàng thật tốt... nào là Dận Chân thiếp yêu chàng chết được bla bla bla, buồn nôn đến mức ngay cả Dận Chân trước nay luôn mặt lạnh, cũng không khỏi nổi lên một chút ửng hồng.
Nói đi là đi, ngày hôm sau, chưa đến giờ ngọ, Điềm Nhi cùng Dận Chân liền mang theo bốn đứa con cùng đám nô tài phục vụ, chậm rãi thẳng hướng Viên Minh viên mà đi.
Xuống xe ngựa, Điềm Nhi dẫn bọn nhỏ đi đến sân viện đã được chuẩn bị sẵn trước đó, khác hẳn với phủ Ung thân vương theo đường lối đại khí cao quý, kiến trúc của Viên Minh viên tựa như tên của nó, mang phong cách của lâm viên Giang Nam. Chỉ thấy thấy đình đài lầu các, nhà thủy tạ, nước non sông núi nối liền san sát nhau, trăm hoa rực rỡ như gấm, bướm chao dập dờn, nhìn qua khiến người phảng phất như đến nơi thế ngoại đào nguyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Bốn đứa nhỏ gần như hưng phấn ngay lập tức, chỉ thấy ba tiểu tử Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, tay cầm tay, ba cái đầu nhỏ cùng ngó loạn, tựa hồ cũng không biết nên đi xem chỗ nào trước.
“Ca ca, ca ca.” Hoằng Lịch bé nhất giãy khỏi tay của Nhị ca, chạy thẳng đến gần đại ca: “Đi, đi, Lịch ca muốn đi đến đó.” Cu cậu nhón nhón gót chân, loạn thất bát tao chỉ trỏ loạn xạ một hồi.
Trước mặt bọn đệ đệ, Hoằng Đán luôn rất ra dáng ca ca, liền thấy thằng bé sờ sờ em trai út, cười nói: “Chúng ta vào nhà trước nghỉ ngơi một chút, chờ ăn xong bữa trưa, ca ca lại dẫn bọn đệ đi chơi, được không ?”
Hoằng Lịch chu miệng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu.
Điềm Nhi cười cùng Dận Chân liếc nhìn nhau, rồi hai vợ chồng mới dẫn bọn nhỏ đi vào trong phòng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian